???

??/??/2000BC.
Xưa kia ở một vùng núi Trung Hoa nọ có một gia đình nhỏ làm nghề bán hàng tạp hóa. Người cha đã mất từ lâu, gia đình chỉ còn lại người mẹ và đứa con bán hàng kiếm sống qua ngày. Vì là tiệm tạp hóa duy nhất trong làng nên mỗi lần mua đồ phải mua một lần rất nhiều, phải vào tới cả thành phố, đồ trong nhà thì luôn chất cao như núi. Cửa hàng không phải là đông đúc tấp nập nhưng hầu như vẫn luôn bán đều đặn, khách ra khách vào vừa phải. Hôm ấy lại là cận tới Tết Nguyên đán nên cửa hàng tấp nập người ra vào, cửa hàng dần bận rộn hơn với những mặt hàng như bánh, mứt. Mẹ cậu thì đứng bán còn cậu thì liên tục ra vào nhà trước nhà sau để lấy hàng. Bên cạnh đó cậu còn phải lo cho nồi nước trà mẹ cậu mới bắc, nồi trà này không phải là trà lá bình thường mà trong đó vừa là trà lài vừa trong đó còn có thuốc bắc lại có thảo mộc. Hôm bữa khi ra thành phố để chuẩn bị đồ để bản cho tết, mẹ cậu liền thấy nên đã mua thử xem sao. Vì nghe bảo công dụng của nó cực kì tốt cho sức khỏe nên mẹ cậu quyết định mua để bồi bổ có sức bán hàng dịp tết.“ A Đông mau vào khuấy nồi nước trà cho mẹ”. Trong lúc bán hàng tấp nập như vậy mà còn kêu cậu vô khuấy nước nhưng cậu không dám nói gì vì lúc nổi giận mẹ cậu sẽ rất là đáng sợ đó. Thế nhưng cậu lại đang bận xếp hình con cào cào bằng tàu lá dừa rồi ai rảnh đâu mà đi khuấy trà cho mẹ. A Đông đấu tranh tư tưởng một hồi rồi quyết định: